Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

truyen sex - Mùa bằng lăng nở rộ

Tôi viết truyện này để quên đi người tôi chẳng thể nhớ.


day la noi dung footer


Tôi là một cô bé lớp 9 tên là Đặng Mai Chi, học tốt môn Vật lí, vào thời khắc tháng 5, tôi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat bắt đầu bước vào ôn thi vào lớp 10. Đây là một kì thi quan yếu với những học đâm lớp 9 như tôi. Chúng tôi học rất nhiều! Có trạng thái nói là học ngày học đêm! Các thầy cô đổ rất nhiều công sức ra cho chúng tôi. Nhưng dầu sao cũng không thể bỏ mặc các em lớp dưới được. Ví dụ như hôm nay, cô dạy Toán giao đề cho lớp tôi làm còn cô phải dạy lớp dưới.


- Chi ơi! Câu d bài hình nó cứ thế nào ấy!


Giọng nói thân thuộc của cậu bạn ngồi cùng bàn vang lên. Cậu bạn này nhan sắc phẩm bình thường, trí tuệ bình phẩm thường.


- Tôi chưa làm đến câu d. Ông chờ xíu!


Cậu ta được cái làm bài rất nhanh, chữ viết rất đẹp, cẩn trọng hơn tôi, học thuộc lòng rất siêu. Nhưng chuyên gia hỏi tôi trước khi tôi kịp làm đến và chuyên gia điểm văn cao hơn tôi. Tôi cảm thấy ngồi gần cậu ta có lợi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhất là tôi không học bài cũ thì cậu ta sẽ nhắc. Vì vậy tôi vẫn hay nhắc cậu ta những gì tôi có trạng thái nhắc.


- Câu này kẻ thêm đường phân giác là ra.


Tôi ngẫm ngợi một tẹo rồi nói ra hướng làm.


- Bà nói thật không đấy? Sao tôi không thấy nó ra nhỉ?


Cậu ta nhíu mày, chú mục suy nghĩ.


- Ông đã kẻ thêm đâu mà ra với chả không ra. Kẻ thử đi!


Tôi đưa cậu ta cái thước thẳng. À bổ sung thêm là cậu ta tiền mang đúng một cái ê- ke trong cặp do cậu ta mua bộ thước nào cũng tiền còn mỗi cái ê- ke nên cũng lười mua bộ khác mà khi nào mất nốt cái ê- ke thì mua lại cả thể. Nên cậu ta dùng thước của tôi là chính.


- Bà đưa thước thẳng thì kẻ kiểu gì? Đưa thước đo độ đây!


Vừa nói vừa lấy thước đập bốp vào đầu tôi.


- Này! Thước này cũng kẻ được chứ sao? Ông nhìn đây này.


Tôi sử dụng thước thẳng kẻ đường phân giác cho cậu ta xem.


- Uầy! Bà kẻ kiểu gì hay thế?


- Đây này! Ông đặt cạnh thước trùng với cạnh góc rồi vạch một đường trên cạnh thước còn lại. Cạnh góc kia cũng thế. Hai cái đường vạch ra cắt nhau ở đâu thì nó chính là điểm nằm trên đường phân giác. Nối vào là xong.


- Thế này à?


Cậu ta đặt thước lên hình của mình.


- Không! Thế này cơ! Đấy! Ông vạch đi!


Tôi sửa lại hộ cậu ta.Thế rồi cậu ta định lấy bút bi để vạch.


- Lấy bút chì!


Tôi giật bút bi ra, dúi bút chì của tôi vào tay cậu ta.


Phòng học của chúng tao ở trên tầng hai. Ngoài cửa sổ thập thò bông hoa văn bằng lăng đang bắt đầu hé nụ. Tôi nhìn bông hoa rồi quay lại nở nụ cười.


- Ông kẻ chuẩn rồi đấy.


day la noi dung footer


Cậu ta tên Huỳnh Minh Trí. Sáng nay đến lớp cứ kêu buồn ngủ suốt, tôi vô tư lự bảo cứ ngủ đi.


Giờ Văn...


Tôi nghe cô giảng bài và ghi chép rất say sưa. Thật hiếm khi tôi như vậy! Cậu ta ngồi bên cạnh gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Trời đất! Không biết tối qua có ngủ không nữa?


- Chi!


Tôi đang chép câu cô vừa nói thì tự dưng cô gọi. Ủa? Cô sao lại gọi tôi? Cô hỏi gì à?


- Dạ?


Tôi ngờ ngạc đang định đứng lên thì cô nói:


- Gọi bạn Trí dậy đi con!


Bây giờ tôi mới vỡ lẽ vội vỗ vỗ vào lưng cậu ta bằng tay trái còn tay phải thì cấu vào cánh tay cậu ta. Thế là cậu ta dậy!


- Thấy bạn ngủ thì phải gọi ngay chứ! Cô biết là các con mệt nhưng dù gì cũng phải cố thì mới đỗ được chứ. Đỗ rồi thì ngủ bao lăm thì ngủ.


Tôi quay ra buồn cười nhìn cậu ta. Cậu ta thì đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, trán có một vệt đỏ do gối đầu lên cánh tay.


- Trán ông đỏ lên này!


Tôi lấy tay xoa xoa vết đỏ trên trán cậu ta.


- Ừ! Không sao đâu!


- Cô bảo làm bài tập này! Ông chép đầu bài đi!


Tôi đưa vở cho cậu ta.


- Bài này làm kiểu gì?


- Chẳng biết! Lúc nãy nghe cô giảng câu được câu mất.


Tôi lắc lắc đầu. Ngồi nghĩ một lúc, tôi bắt đầu viết.


- Bỏ tay ra tôi xem!


Cậu ta nhấc tay tôi ra, nghiêng đầu ngó bài tôi.


Khi tôi đang viết câu cuối cùng, cậu ta đã thoải mái ngồi chơi.


- Bà viết chậm thế! Nhưng mà viết cũng được! Nhìn bài tôi có khác!


Cậu ta nhìn vào bài tôi mà bình phẩm luận.


- Uầy! Thế ý! Bài ông cũng hay quá ha!


Tôi lườm cậu ta một cái.


- Cảm ơn đã khen!


Nhìn nụ cười xỏ lá của cậu ta, tôi cho ăn ngay một đá. Xong bài, cậu ta lại...ngủ tiếp. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Rồi tôi nằm bò ra bàn, ngắm nhìn khuôn mặt cậu ta khi ngủ. Cậu ta ngồi với tôi đã gần hai niên học rồi. Nhanh quá! Chẳng còn bao nhiêu ngày ngồi cùng cậu ta nữa! Sắp kết thúc rồi! Tự nhiên trong tôi có một sự tiếc nuối. Này! Ông có tiếc không?


Bông bằng lăng ngoài cửa sổ đã xuất hiện chút sắc tím đầu tiên.


- Trí! Dậy đi! Sắp hết giờ rồi!


day la noi dung footer


8h tối, tôi đang đạp xem lòng vòng trên phố tìm mua quà sinh nhật cho cậu ta. Cậu ta đâm ra ra vào mùa văn bằng lăng. Lẽ ra giờ này tôi đang ngồi học văn chứ nhỉ? Mua quà cho con trai khó quá đi! Tôi không nghĩ ra thành thử mua gì. Tôi vừa mệt vừa nóng vừa bức bối trong đầu. Chết mất!


Ngày hôm sau tôi đến lớp với khuôn mặt mất ngủ nhưng rất vui vẻ. Tung tăng chạy vào lớp, tôi ngồi vào chỗ thì thấy ngay khuân mặt cậu ta. Tôi cười rất tươi với cậu ta. Tôi đang định lấy quà đưa cho cậu ta thì thấy Hà cầm một hộp quà cũng đang tung tăng đi đến bàn tôi.


- Chúc mừng đâm nhật Trí!


Hà cười tươi rói đặt quà xuống bàn. Tuy chưa có gì chính thị thức nhưng lớp tôi đều hiểu là Hà thích Trí. Còn Trí thì mấy lần tôi hỏi đều thờ ơ lảng đi.


- Cảm ơn!


Trí nhìn hộp quà rồi nói. Tôi cũng nhìn hộp quà. Gói đẹp quá! Giấy gói màu xanh lá, nhìn đẹp đẽ vuông vắn, còn cả cái nơ đính trên hộp nhìn rất tuyệt.


- Là tớ tự gói để trao tặng cậu đấy! Mở cẩn thận nhé!


Hà cẩn trọng dặn dò.


- Ừ! Tớ sẽ bóc quà cẩn thận!


Trí gật đầu. Tôi nghe hai người trò chuyện cũng không lên tiếng. Sau đó Hà về chỗ.


- Quà của tôi đâu?


Trí đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi vô thức nắm chặt cái cặp của mình.


- Tôi...không nhớ hôm nay đâm ra nhật ông. Xin khuyết điểm nha! Ông mở quà đi!


Tôi nhớ tới gói quà nhơm nhở của mình, quyết định sẽ không tự làm mất mặt.


- Có thật bà không nhớ không?


Cậu ta nghi ngờ hỏi tôi.


- Tất nhiên thật rồi!


Tôi tỏ vẻ tự nhiên rất mực có thể. Cậu ta khó hiểu nhìn tôi rồi chăm chú bóc quà. Hà tặng cậu ta một cái cốc sứ nhìn rất đẹp mắt. Buổi học đó tôi không nói được một lời, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt mũi bí xị. Bị cô gọi thì đứng lên không trả lời được mà thực ra rất dễ thế là cô mắng cho tôi một trận.Tôi rất buồn bực! Lúc cô mắng xong, con bạn ngồi bàn dưới vỗ vai tôi.


- Sao bữa nay cậu chả để ý gì thế?


- Chẳng biết nữa!


Tôi khó hiểu lắc lắc đầu.


- Này Chi! Cái cốc có đẹp không?


Nó chỉ vào cái cốc Hà trao tặng Trí dưới ngăn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat bàn.


- Nhìn cũng không đến nỗi nhưng tớ không có thiện cẳm với cái cốc ấy lắm.


Tôi thiệt thà nói.


- Có một sự ghen nhẹ ở đây!


- Thế à?


Tôi ngờ nghệch hỏi.


Bông văn bằng lăng ngoài cửa sổ đu đưa theo gió. Nó đã nở rồi nhưng vẫn chưa đến thời khắc khoe sắc.


- Cậu nói cái gì cơ?


Tôi nhảy dựng lên. Thế là lại phải ăn thêm một trận mắng nữa.


day la noi dung footer


- Hắt xì!


Tôi vừa dầm mưa đến lớp. Ôi!


- Sao không? Mũ đâu sao không đội?


- Tôi có biết đâu! Tôi tưởng mưa nhỏ chứ! Sắp muộn học rồi còn nghĩ mũ nón gì nữa?


Tôi xoa xoa mũi.


- Ốm không thi được bà chết!


- Không đến nỗi đâu! Nói xúi quẩy!


Tôi trừng mắt. Cậu ta không cần rủa tôi thế chứ?


- Mệt quá!


Giờ Văn, tôi nằm bò ra bàn. Tối qua tôi ngủ muộn, sáng nay lại dầm mưa. Vui rồi! Không khéo ốm thật! Haizzzzzz!


- Tôi để nhờ cái mũ!


Cậu ta kéo khóa cặp tôi, nhét cái mũ vào.


- Sao không để vào cặp ông?


Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta.


- Thì tôi để nhờ.


Cậu ta đáp một cách không hề ăn nhập với câu hỏi của tôi.


- Ơ? Nhưng mà...


- Tóm lại là tôi để nhờ.


Cậu ta ngắt lời tôi.


- Tùy ông!


Tôi lười không thèm so đọ với cậu ta nữa. Tôi tiếp thô lỗ nằm bò ra bàn.


Giờ về, trời đất ơi mưa lất phất. Thấy cậu ta ra nhà xe trước tôi cũng vội cất sách vở. Tôi lôi cái mũ ra, từ sau đội lên đầu cậu ta.


- Ông quên mũ trong cặp tôi.


Tôi cười mỉm một cái rồi quay đầu đi.


Dưới làn mưa lất phất, văn bằng lăng tím ngập trời, bông nào bông nấy bung nở, khoe sắc tím dịu dàng.


- Đi mưa không đội mũ là ốm đấy!


Tôi khẽ thì thầm.


day la noi dung footer


- Chi ơi! Câu d bài hình làm thế nào?


Giọng nói không thân thuộc của cậu bạn ngồi cạnh vang lên. Tôi làm xong câu d rồi!


- Cậu...kẻ đường phân giác là ra.


Tôi hơi thất thần.


- Ừm! Cậu cho tớ mượn cái thước thẳng.


- Cậu sử dụng thước đo độ đi!


Tôi đưa thước đo độ cho cậu bạn tên Minh.


Trí chuyển chỗ rồi. Tôi không tỏ thái độ gì! Nhưng tôi không cam lòng! Nhưng tôi cũng không làm được gì. Một cánh hoa văn bằng lăng trắng phăng vào cửa sổ, nhẹ nhõm đậu lại trên vở tôi. Tôi lại thất thần. Hết mùa văn bằng lăng rồi. Tôi ngước nhìn bông bằng lăng ngoài cửa sổ. Nó nhạt sắc tím, nhiều cánh hoa đã rụng rồi.


day la noi dung footer


12 năm sau...


Sắc tím ngập trời, đang là mùa văn bằng lăng.


Như thường lệ, tôi đi dạo trong công viên, dưới những cây văn bằng lăng tím. Trên tay là cái túi đựng hộp quà tôi gói nhơm nhở khi xưa. Bỗng tôi thấy một bé gái đang đứng khóc rất bi thảm thiết. Tôi lại gần, dỗ bé gái.


- Cháu làm sao mà khóc thế? Ngoan nào ngoan nào!


- Hu hu...Mẹ...hu hu...hic...


- Cháu bị lạc mẹ hả? Cô giúp cháu tìm mẹ nhé! Ngoan!


- Hu hu hu...


Thấy đứa bé vẫn khóc, tôi thật sự không biết làm sao. Haizzzzzz...


- Vậy cô cho cháu đồ chơi nhé?


Dù gì cũng 12 năm rồi. Tôi bóc gói quà ra! Bên trong là những con thú tôi nặn bằng đất sét, bây chừ đã cứng đơ lại rồi. Xung quanh chúng là cả đống sao giấy. Trước hôm sinnh nhật Trí tôi đã thức đêm làm nhưng không trao tặng cho cậu ta được. Thôi vậy!


- Cho cháu chơi này!


Tôi đưa cái hộp cho con bé. Con bé nín khóc, cầm cái hộp nghịch nghịch. Bây giờ tôi mới phát hiện ra khuôn mặt bé con rất giống khuôn mặt Trí. Tôi tròn mắt. Từ hồi vào lớp 10, tôi không gặp lại cậu ta nữa. Tôi đỗ chuyên Lí còn cậu ta đỗ một trường cũng khá có tiếng. Chỉ thi thoảng tôi có nghe mấy bạn cùng lớp 9 nhắc tới cậu ta nhưng chẳng có gì đặc biệt lắm.


- Ôi! Con ơi!


Có tiếng đàn bà từ xa vọng lại. Rồi một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm chầm lấy bé con tôi đang dắt. Mẹ nó đây rồi!


- Cảm ơn cô!


Giọng nói đã từng quen thuộc vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại, không một tẹo ngạc nhiên. Nhưng người con trai trước mặt thì trái lại với tôi.


- Chi! Là bà à?


- Ừ! Tôi trao tặng con gái ông món quà sinh nhật mà trước đây tôi chưa kịp tặng ông. Tôi có việc phải đi trước rồi.


Tôi quay đầu bước đi.


Bằng lăng tím ngập trời, bông nào bông nấy bung nở, khoe sắc tím dịu dàng. Chỉ là...hôm nay nắng rất đẹp chứ không mưa như 12 năm trước.


Tạm biệt! Cậu bạn ngồi cùng bàn!


5:39 AM


Hà Nội, ngày 18 tháng 7 năm 2014


Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

truyen sex - Một cuộc tình ngang trái

Vy vụt chạy trong đêm. Cô chạy, cứ chạy tiền có hi vọng muốn độc nhất thoát khỏi ngôi nhà đó rồi sau này muốn ra sao thì ra. Chạy liền một mạch, gần đến điểm hẹn thấy bóng Huy thập thò đằng xa. Cô mừng rỡ nỗ lực lê những bước chân chung cuộc vì chưng quá mệt để lại gần anh nhưng không được. Cô ngã khụy xuống nền đất ẩm thấp, lầy lội của con đường tắt heo hút. Cũng may Huy kịp nhìn thấy vội chạy lại đỡ cô lên. Hai người mừng mừng, tủi tủi sau bao ngày xa cách. Giờ gặp lại nhau với niềm vui khôn cùng nhưng khó khăn phía trước còn muôn vàn mà hai người cũng chẳng thể lường trước được.


day la noi dung footer



Huy và Vy yêu nhau từ những ngày trước tiên khi bước chân vào cánh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cửa tuyệt học. Một ái tình nhẹ nhàng, trong sáng khẽ len lói nảy mầm từ năm cuối cấp thời trung học phổ thông. Những buổi đi học về cùng đường nhau. Những lần trêu nhau quá đà mà đánh nhau rõ đau hay những khi Vy đứng một mình bực tức coi đống cặp sách của Huy cùng mấy thằng bạn chí cốt của nó sau giờ học để đánh điện tử đến tối mịt. Chỉ có vậy vậy mà hai đứa thích nhau từ khi nào không hay. Tình yêu trẻ mỏ phải mãi tới khi rời xa quê hương. Lên đường nhập học tuyệt vời học và chuẩn bị thành " người lớn" Huy mới dám thổ bại lộ với Vy.


Trong một tối có trạng thái nói là "đẹp trời" nhất sau bao ngày chần chừ, trù trừ và suy nghĩ. Viết ra bao câu từ hoa mỹ để đợi ngày thích hợp " trình diễn" trước Vy. Rồi đúng 8 giờ theo Huy nghĩ lúc đó Vy đã ăn cơm và đang ngồi rảnh rỗi. Huy cầm telephone lên lóng cóng bấm những chữ đầu tiên. Huy nghĩ nhắn thế nào nhỉ. " Vy thân yêu" , " Vy yêu dấu" Huy đều thấy nghe sến kiểu gì đó vì chưng chưa tỏ tình mà đã nói thế thì không hay.


Huy lại nghĩ hay là nhắn tin thế này " Vy ơi" nhỉ. À mà thôi nghe cụt lủn quá. Chỉ mỗi câu mở màn đã khiến Huy đau đầu rồi. Huy buông con phôn " cùi" đến rầm cái xuống giường, mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Nhắn tin không ổn. Vừa khó lại không biểu lộ được tình cảm. Huy hít một hơi dài rồi thở ra sảng khoái để lấy lại tinh thần. Nó quyết định phương án hai: gọi phôn túc trực tiếp.


Nó bấm số telephone của người mình thương. Bản nhạc chờ " Ngày đẹp tươi" của Vy vang lên. Nó run run hồi hộp chờ người nhấc máy. Cũng may là Vy cài nhạc chờ chứ để hồi chuông " tút...tút..tút..." khô khốc thì không biết làm cho Huy mất bình phẩm tĩnh đến cỡ nào.


- A lô


Huy giật nảy mình lắp bắp:


- Vy à, đang....đa..ng... làm gì đó?


- Chơi thôi, nay thừa chỉ gọi cho tao hả?


- ừ... à...không. Tao chỉ...muốn..muốn....nó...i....


- Nói gì? Nói mau lên. Như cái thằng điên ý – Vy cáu.


- Tao đồng cân muốn nói. Tao...tao...yêu mày. Tao yêu mày Vy à.


Đầu dây dưa bên kia cười vang sảng khoái:


- Hôm nay bị làm sao vậy Huy. Uống nhầm thuốc à. Hô...hô..hô......


- Tao... tao nói thật mà – Huy lắp bắp xen lẫn tự ái.


Vy lúc này cũng bớt cười hơn. Nó khẽ hạ giọng


- Thôi, đùa thế đủ rồi. Tao đi chơi đây. Không nói chuyện với đứa ẩm IC như mày nữa.


Vy cúp vội máy xuống. Nó sợ rằng Huy sẽ nhận ra nét lúng túng của nó. Vừa rồi Vy nỗ lực cười to để át đi bối rối chứ thật ra Vy cũng thích Huy lâu lắm rồi. Tình cảm này Vy tiền để trong lòng chứ không dám nói thẳng với Huy sợ tình bạn mất đi mà tình yêu cũng chẳng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat có. Nay được Huy tỏ tình Vy ngạc nhiên xen lẫn niềm vui. Nó nằm thẳng xuống giường. Hai mắt lim dim mơ tơ màng tự mỉm cười mãn nguyện. Vy nằm mê đang nắm tay Huy chạy trên cánh đồng tràn ngập bông lau trắng nuột đầy lãng mạn giống như bộ phim Hàn Quốc Vy thức thông đêm để xem hay chí ít cũng gặp trực tiếp kiến Huy nhìn vào ánh mắt của hắn và được hắn thổ lộ câu "anh yêu em".


Thế đó, từ cái hôm " tỏ tình" đó nhắn tin tương hỗ luôn hơn rồi dần dần thành tình nhân thật sự của nhau. Hai đứa học xa nhau. Đứa Hà Nội, đứa Nam Định. Xích mích hiểu lầm cũng không phải là ít nhưng với tính chất nóng tính mà không để bụng lâu của Vy lại trung hòa với tính ít nói, nhẫn nhục của Huy thành ra mặc dầu có bào chữa nhau to đến cỡ nào thì Huy vẫn cứ im lặng, từ tốn thành thử chuyện gì rồi cũng qua đi.


Tình yêu hai đứa cũng giống như bao đôi đâm viên yêu nhau khác. Chân thành, tình cảm không tính chất toán. Mỗi lần Huy từ Hà Nội về Vy lại bận bịu đi chợ từ sáng sớm đển đến trưa nấu cho Huy những món ăn ngon nhất. Cả tháng mới gặp nhau được một lần nên mỗi lần Huy sắp sửa về là Vy đã vui từ hôm trước có khi niềm vui ấy còn âm ỉ cả tuần liền khiến nhiều khi Vy đi học mà người cứa thẫn thờ, chốc chốc còn cười một mình. Cái tên " Vy vẩn vơ" lũ bạn thân đặt cho Vy cũng từ đó mà ra.


Tuy tay nghề nấu ăn của Vy thua xa Huy nhưng dẫu món ăn đó có dở phụ bạc đến đâu Huy vẫn vui vẻ ăn ngon lành do trong đó chứa đựng, đong đầy ái tình của Vy dành cho Huy.


Tình yêu của gia tộc đơn giản là thế. Thấm thoát cũng bốn năm trôi qua. Suốt cả quãng đời sinh viên và tuổi thanh xuân nhất họ dành cho nhau. Một ái tình duy nhất, vẹn toàn tiền còn chờ đến ngày hạnh phúc nhất của hai người.


Hết tháng 9 của năm thứ tư hết sức học Vy đích thị thức ra trường. Cầm tấm văn bằng tuyệt học trong tay Vy buồn vui lẫn lộn. Vy cũng chưa định hướng được mình sẽ đi đâu về đâu khi nền kinh tế đang khó khăn. Sinh viên các trường cực kì học ra trường đầu hàng năm ngày càng nhiều. Con số phận Vy đọc trên mạng hàng trăm ngàn hoá viên ra trường học hiện giờ có nguy cơ thất nghiệp càng làm Vy sợ hãi. Huy thì nửa năm nữa mới ra trường. Thời gian này Huy đang trong thời đoạn gấp rút chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp chờ tháng 3 năm sau ra trường. Phải đợi Huy ra trường học đã rồi mới thi thể định được đi hay ở đâu.


Về quê sau những háo hức, vui mừng bởi có một khoảng thời kì được nghỉ ngơi, vui chơi ở nhà vừa thoải mái lại không vướng bận với việc học hành như trước thì cũng đến lúc Vy lo sợ về tương lai. Những lần nộp hồ sơ khắp nơi rồi không hồi âm huyễn hoặc có đáp mời đến phỏng vấn Vy cũng ra về với tay trắng. Càng ngày Vy càng chán nản. Những cuộc nhắn tin hay trò truyện với Huy cũng không được nhiều như trước bởi Huy đang rất bận học chuẩn bị ra trường. Chính bởi vì thế nỗi cô đơn, chán ngán của Vy ngày càng tăng thêm. Gửi hồ sơ khắp thủ đô không có kết quả Vy quyết định nộp về quê mình. Ở quê thật ra cũng chẳng dễ dàng hơn nhưng thời buổi này xin việc ở đâu cũng khó chi bằng về quê vừa gần nhà, phí rẻ cũng đỡ tốn kém hơn.


Tưởng chừng mọi rợ việc đồng cân dừng lại ở chỗ nếu không được làm đúng nghành nghề mình học thì cũng làm mướn việc khác thôi. Thế nhưng định số mệnh đã đổi thay cuộc sống của Vy trong cái buổi chiều ảm đạm ấy.


Trong một lần bố dẫn Vy đi nộp hồ sơ công chức thi ở Huyện bởi có người quen giới thiệu. Hai bố con bắt gặp người bạn cũ thời đi bộ đội của bố. Nhà chú ở cạnh Huyện nhà Vy thôi nhưng ít khi gặp gỡ. Nay ngạc nhiên gặp lại hai ông " bạn già" gặp nhau tay bắt, mặt mừng. Ôm chầm lấy nhau vô tư xưng hô " mày, tao" khiến Vy cũng phải bật cười. Tất nhiên là Vy phải rời ngay đi chỗ khác cho hai người thoải mái trò chuyện. Vy cũng không biết hai người đó đã nói những gì chỉ thấy rằng cái chiều hôm hai bố con đi nộp hồ sơ về nét mặt bố Vy trầm tư mặc tưởng hẳn ra. Có một cái gì vừa buồn, vừa vui không rõ nữa. Chỉ biết rằng những ngày sau đó không tiền có bố mà cả mẹ Vy thái độ cũng khác hẳn. Không cười nói nhiều như mọi khi mà thay vào đó thường có những cuộc trò chuyện to nhỏ với cha mà Vy cũng không nghe rõ nữa. Vy cũng linh cảm thấy hơi lạ nhưng nghĩ ngợi lại nhà Vy cũng đang rất phẩm bình thường, không có chuyện gì xảy ra để bố mẹ phải như thế. Vy thỉnh thoảng có ngẫm ngợi nhưng rồi cũng quên nhanh đi.


Bất ngờ vào một buổi tối khi Vy đang rửa bát sau bữa cơm. Một tiếng nói lạ trong nhà kèm theo những lời mời đon đả của cha mẹ làm Vy chú ý. Nhìn qua khe cửa sổ nhà Vy thấy một người con giai đứng tuổi cỡ tầm ngoài ba mươi ăn mặc gọn ghẽ đang ngồi quay lưng về phía Vy. Vy tò mò không biết đây là ai mà cha mẹ lại nhiệt thành như vậy. Bố Vy gia trưởng hồi còn đi học cấm không cho Vy yêu đương, kết bạn với con trai. Khi Vy ra trường học cũng dễ tính hơn chút nhưng Vy chưa dám dẫn Huy về nhà. Đợi Huy ra trường có việc làm đã chứ giờ mà nghe thấy người yêu Vy bằng tuổi lại đang đi học chắc là cấm tiệt luôn. Đang đờ đẫn nghĩ suy không dưng cha nội lên tiếng làm Vy giật mình:


- Vy, để bát đấy tí tị nữa rửa. Vào nhà trò chuyện với anh Dũng đi.


- Dạ, dạ... - Vy lúng túng vào nhà.


Câu chuyện của hai người xa lạ không được tự nhiên lắm. Những câu hỏi han, xã giao thông thường nhát gừng kém sự liên kết. Cũng không có gì là lạ khi lần trước hết gặp nhau thành thử như thế là phải thôi. Và rồi khi anh Dũng vừa bước chân ra khỏi nhà bố Vy đã tuyên bố:


- Thằng Dũng sau này là chồng của con. Bố mẹ với hai ông bà bên đó đồng ý rồi. Thằng Dũng cũng hài lòng con lắm. Nhà người ta có điều kiện. Nó cũng có công ăn việc làm ổn định. Mấy nữa thành vợ chồng rồi gia tộc hứa sẽ xin việc cho con đoàng hoàng.


Không để cha nói tiếp kiến Vy lên tiếng ngay:


- Nhưng con đã biết gì về anh Dũng đâu? Không có tình cảm thì lấy nhau sao được ạ. Con không muốn lấy anh ý đâu.


Mẹ Vy xen ngang:


- Thân con gái chỉ cần lấy được người chồng tử tế. Đối xử tốt với mình. Là chỗ dựa sau này là được rồi. Giờ chưa yêu sau này lấy về yêu sau cũng chưa muộn.


Vy ngân ngấn nước mắt. Cảm giác khó chịu, cồn trong lồng ngực. Đầu óc cô hoang mang tột độ. Giờ cô biết phải làm sao? Tình yêu của cô với Huy sẽ đi tới đâu?. Đến lúc này Vy lắp bắp, run rẩy:


- Nhưng con... con có ý trung nhân rồi. Con định cuối năm nay sẽ ra mắt cha mẹ.


Bố Vy gắt luôn:


- Yêu đương cái gì thời đâm viên trẻ ranh. Lấy cái thằng tất vẩn không rõ lai lịch tiền khổ mình. Không bàn luận gì nữa. Tao chỉ đồng ý cho mày lấy thằng Dũng thôi còn thằng khác thì áp điệu tán đi.


Vy chạy ngay vào buồng khóc sực nở. Mẹ động viên có nói đến cỡ nào Vy cũng không nguôi. Không chỉ ngày đó mà những ngày sau nữa phục dịch như đêm nào Vy cũng khóc. Vy có khóc, có buồn tội nghiệp đến cỡ nào cũng chẳng xoay chuyển được tình hình. Mẹ thương xót con gái đôi lúc cũng chạnh lòng định ôi thôi nhưng với tính khí của chồng bà thừa biết ông sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến.


Ngày ngày trôi qua Vy như tù giam lỏng tiền ở nhà không chơi bời đâu. Điện thoại cũng bị quản lý chặt chẽ bởi vì cha nội đã biết chuyện Vy yêu Huy cùng tuổi bạn học cấp ba qua dò hỏi mấy người bạn thân hay qua nhà Vy chơi.


Ngày chạm mặt rồi chuyện định ngày cưới xin cũng đến nhanh chóng vẻn vẹn có hai tháng. Anh Dũng thỉnh thoảng có qua nhà đến đón Vy đi chơi nhưng Vy trơ như một khúc gỗ không cảm xúc. Khó khăn lắm Vy mới được nhắn tin hay gọi điện cho Huy. Mỗi lần gọi là bao niềm nhớ nhung, dồn nén không nguôi. Và hình như càng cấm đoán, càng cách biệt thì lại càng yêu nhau hơn thì phải. Huy muốn níu giữ tình yêu của mình nhưng lại không đủ tự tín sẽ lo cho Vy cuộc sống đầy đủ khi ngày nay Huy chỉ có hai bàn tay trắng. Để Vy lấy người khác chí ít tương lai sau này của Vy cũng tươi sáng hơn. Liệu giữ Vy bên mình có ích kỉ quá không?


Vy nửa kiên tâm đợi Huy nửa còn lại vẫn không vượt qua nổi sức ép của gia đình. Lòng cô trĩu nặng suy tư, cắn xé giữa hai tâm trạng. Nó cứ kéo dài hết ngày ngày qua ngày khác mà Vy không tìm ra được lối thoát.


Ngày dạm ngõ của Vy tới trong sự háo hức, vui mừng của bố mẹ. Ở quê Vy thường có lệ chạm mặt hôm trước hôm sau cưới luôn. Vy không thể nào cố kỉnh cười mà cam chịu số mệnh phận được. Vy vẫn ủ rũ như một cái tử thi không hồn. Tuổi của Vy không hợp với chồng thành thử phải cưới hai lần. Thế nên hôm dạm ngõ Vy phải ngủ ở nhà chồng một tối. Hôm sau tự về nhà mình mà không cần chào hỏi ai. Lúc cưới lại rước dâu là đủ hai lần.


Đêm khuya ngủ nhà người lạ Vy chẳng tài nào ngủ được. Vy không cho Dũng tới gần mình. Dũng không hiểu nhưng nghĩ chắc Vy mệt hay trước sau gì cũng là vợ, chồng thành thử cũng thôi. Cả đêm Vy nằm nghĩ cho thế cuộc mình về sau thì sẽ ra sao. Vy không có chút tình cảm nào với Dũng mà không thể nào quên được Huy. Con gái sống với người không yêu thì sẽ sao đây?. Cả đêm nghĩ suy sáng ra Vy đã đưa ra quyết định làm đổi thay cuộc đời mình. Vừa rời khỏi nhà chồng Vy tìm chỗ khuất vội vã gọi cho Huy:


- Anh à. Về đón em đi. Em không chịu được nếu sống ở nhà đó.


Huy vừa mừng vừa lo:


- Sao vậy. Nhưng hôm nay là ngày cưới của em mà. Thế đã đăng bạ thành thân chưa?


- Em chưa. Anh về nhanh đi em không muốn cưới người này làm chồng. Em không sống được với người em không yêu.


Huy hấp tấp bắt xe từ Hà Nội về quê. Anh làm theo cảm tính chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều. Anh chỉ nghĩ rằng người tình anh đang đau khổ. Anh phải về để áp giải thoát cho cô. Về để bảo vệ cho tình yêu của cô và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat anh. Từ Hà Nội về cũng mất tầm gần hai tiếng. Hai người gặp nhau mừng rỡ nhưng rồi cũng phải vội vã đi ngay tránh bị người nhà phát hiện.


Huy đưa Vy lên Hà Nội gửi Vy ở nhờ nhà bác họ. Anh cũng bắt xe về quê thường xuyên tránh bị nghi ngờ. Gia đình Vy và nhà chồng tìm khắp nơi không thấy Vy đâu. Tất nhiên mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn lên Huy. Huy cũng chuẩn bị sẵn ý thức nhưng không ngờ rằng trong lúc bấn loạn gia đình Vy đã làm neo người lên công an Huyện trình báo Huy đã bắt cóc Vy.


Vậy là Huy bị giải lên công an Huyện lấy lời khai trong sự ngỡ ngàng của gia đình anh. Tại nơi lấy lời khai công an có nói gì anh cũng im lặng. Chỉ có điều động cứ nhìn thấy cảnh gia đình đứng bên ngoài phòng lo lắng cho anh rồi nhờ vả hết người này đến người kia để cho anh được ra khiến lòng anh đau nhói. Không ép Huy khai ra được. Bên công an cử người khác vào để gây áp lực với anh. Họ dọa dẫm:


- Một là: Anh khai đã bắt cóc Vy và kể kĩ càng thì giờ đi trốn thì sẽ được thả tự do.


- Hai là: Nếu không khai sẽ lên tận trường Huy đang theo học thưa lên trường để có hình thức xử lý khác.


Lúc này Huy vẫn chưa ra trường. Mẹ anh hay đứng ngoài khóc làm anh không cầm được lòng. Huy là người trong cuộc cho nên chẳng thể sáng suốt, tỉnh táo để nghĩ ra cách dẫn giải quyết. Trước áp lực gia đình Huy đã khai báo hết tường tận mọi rợ việc và được thả tự vì chưng ngay sau đó.


Huy không biết hành động của mình là đúng hay sai nhưng Huy không nỡ lòng nào để ba má than khóc, lo lắng vì chưng Huy. Với lại Vy cũng chưa đăng ký kết hôn. Sau này chắc sẽ hủy hôn. Vy được tự bởi và sẽ lấy mình. Có lẽ Huy đúng.


Sau khi trở về nhà Huy mới vỡ đáng lẽ Vy nói láo anh. Thật ra Vy đã đăng kí thành hôn rồi. Anh tắt hơi đứng người. " trời đất ơi ơi mình đã sai lầm nghiêm trọng". Anh lẩm bẩm trong miệng. Hành động của Huy rõ ràng là bắt cóc Vy. Giờ Vy là gái đã có chồng sẽ mang tai mang tiếng bỏ nhà theo trai. Nếu Vy trở về ngôi nhà đó Vy sẽ sống ra sao trong ngôi nhà chồng với những lời đay nghiến, chà đạp vì bỏ đi. Nếu Vy li hôn thì sau này tương lai Vy sẽ ra sao?. Liệu ai đủ bao dung, vị tha quên đi dĩ vãng để đến với Vy. Bố mẹ vững chắc không bao giờ đồng ý cho Vy lấy Huy sau sự việc này. Bố mẹ Huy cũng tuyên cha nội sẽ từ mặt nếu Huy cố kỉnh tình lấy Vy.


Huy lo âu đến suy sụp. Anh không biết phải làm chi bây giờ cho phải. Không giao thông được với Vy. Anh chỉ biết giờ Vy đang trọ ở nhà một người bạn tránh gia đình Huy phát hiện.


Qua giao thông với chị gia tộc Vy biết được Huy đã không giữ lời hứa và khai báo hết với công an. Cô thất vọng căm hờn Huy tột cùng. Cô ăn năn do đã tin tưởng tuyệt đối Huy. Trong lúc Vy chới với không điểm tựa đồng cân có mình Huy là người cô đặt niềm tin nhất thì lại làm phản bội cô. Vy quyết định cắt đứt liên lạc, kết thúc hẳn quan hệ với Huy.


Cô yêu Huy bao lăm thì càng căm hờn anh bấy nhiêu. Huy nhiều lần tìm cách liên lạc để giải thích nhưng cô không cho anh cơ hội. Huy có nói gì đi đi chăng nữa nữa thì cô cũng cho là giả dối. Tình yêu đẹp bốn năm tan biến dần bằng những hiểu lầm chẳng thể hóa áp điệu được.


Bẵng đi một tháng Vy quyết định về nhà áp điệu quyết việc gia đình. Lúc này sự việc cũng đã nguội dần. Bố mẹ giường như cũng hiểu và thông cảm cho Vy nên để cô tự quyết định chuyện của mình. Vy làm đơn chiếc xin ly hôn. Cô đến tận nhà gia đình chồng xin lỗi và trình bày man di việc. Lúc đầu anh Dũng không đồng ý nhưng sau thấy cô kiên quyết quá . Vả lại Vy đùng đùng bỏ đi hôm cưới cũng làm cả gia đình anh mất mặt và có ấn tượng không tốt với Vy. Anh đồng ý. Thủ thô lỗ ly hôn cũng được áp giải quyết êm đẹp.


Sau vớ cả mọi rợ chuyện xảy ra. Vy trở lên cứng rắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô quyết định lên Hà Nội xin việc. Xa quê một thời kì để quên đi quá khứ. Quên đi những kỉ niệm nơi bắt đầu tình yêu của cô. Quên đi cuộc hôn nhân buồn không hi vọng muốn. Xa rời lời đàm tiếu, thị phi của làng xóm. Cô muốn quên, quên cho văn bằng hết để bắt đầu lại cuộc sống của mình.


Cuối cùng Vy cũng đã xin được một công việc đúng với chuyên ngành mình theo học nhờ sự nỗ lực của bản thân. Khi công việc đã ổn định, đầu óc thảnh thơi Vy lại bắt đầu lại nhớ những chuyện buồn cũ. Những chuyện tưởng đã chìm vào dĩ vãng nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đầu dày vò tâm tư cô. Hàng đêm những cơn ác mộng, những mẩu chuyện buồn chắp vá đan xen lẫn lộn khiến cho cô chẳng thể ngon giấc được. Cô sợ ngủ, cô càng sợ thì giấc nằm mơ đó lại đến nhiều hơn tổn xót thương tâm vong hồn cô.


Còn Huy, không biết anh sẽ bị giày vò, ân hận đến bao giờ khi đã làm cho người mình yêu phải chịu đau khổ, thiệt thòi. Niềm dằn vặt khôn nguôi có nhẽ sẽ đi theo anh suốt cuộc đời này.


Trần Trang